
"Giá như 2 con gái tôi có 1 người mẹ khác thì tốt biết mấy!"

- Nhân vật bà Hạnh trong "Mang mẹ đi bỏ" luôn rũ rượi, mệt nhoài, đi chân trần và chạy dưới mưa, vật lộn với căn bệnh mỗi ngày. Dường như đây là vai diễn nặng nhất trong sự nghiệp của chị?
Về mặt tạo hình hay cảnh la hét, chạy nhảy tuy cực nhưng tôi không mệt bằng cảnh tâm lý. Đôi khi vài phân đoạn tưởng đơn giản, kỳ thực rất nặng. Khi buông ra, tôi gần như cạn kiệt sức lực.
Đơn cử, cảnh bà Hạnh quay lại Hàn Quốc, trở về căn nhà cũ để tìm con trai. Phần này đạo diễn yêu cầu tôi không nói lời nào, tập trung toàn bộ vào ánh mắt với nhiều cảm xúc: Từ hạnh phúc, nuối tiếc, dằn vặt đến hối hận, giằng xé suy nghĩ có nên gặp con hay không...
Bà Hạnh là một người đàn bà mắc chứng Alzheimer, đối diện nhiều nỗi buồn cuộc sống. Từ lúc nhận kịch bản, tôi tìm hiểu cặn kẽ từ tính cách nhân vật, căn bệnh bà mắc phải, quan sát thực tế người bệnh lẫn ý kiến mọi người xung quanh, để cố gắng hòa mình vào vai diễn.
- Hồng Đào được ví là “hoa nở muộn”, trên 60 tuổi lại bất ngờ tỏa sáng và được săn đón nồng nhiệt. Có người bất ngờ vì điện ảnh Việt dường như chưa có nghệ sĩ nào được như chị...
Mỗi lần ra mắt 1 dự án, mọi người hay hỏi tôi có áp lực không. Thú thật, tôi thấy thoải mái, đang hưởng thụ công việc mỗi ngày.
Nhịp sống của tôi mấy năm qua xoay quanh những giờ hóa trang, đọc kịch bản, lên phim trường… kết thúc một ngày mệt nhoài nhưng hạnh phúc.
Tôi nhận được lời khen, đôi khi vẫn bị chê từ đạo diễn, khán giả. Không sao cả! Mọi ý kiến đều cần thiết để chỉnh sửa hay hơn.
Tôi quan niệm, công việc bận rộn là 1 sự chữa lành. Có vài chuyện trong đời sống không giải quyết được, cứ thả mình vào vai diễn tự khắc thấy nhẹ nhàng, thoải mái đầu óc hơn.
Năm nay tôi 63 tuổi, vẫn còn được đóng phim, làm việc với nhiều người trẻ, mặc váy áo đẹp dự sự kiện công chiếu… như thế quá tuyệt vời. Tôi không dám mơ ước hay đặt mục tiêu cao xa, cái gì đến cứ tiếp nhận.
![]() |
![]() |
- Nhân vật bà Hạnh nửa tỉnh nửa mê song vẫn dành tình thương cho con, đặc biệt lúc tỉnh táo. Khi đóng các phân đoạn đó, chị hẳn liên hệ tới mình?
Người mẹ không bao giờ muốn làm gánh nặng cho con. Nỗi buồn của bà Hạnh là hoàn toàn không ý thức được điều đó.
Phút tỉnh táo ngắn ngủi, bà nhận ra rõ, cũng là lúc niềm đau nhân lên gấp bội. Bà ấy từng nhiều lần muốn buông để trả lại cuộc đời mới cho con trai.
Ngoài đời, tôi có 2 con gái, mẹ con rất vui vẻ. Tôi từng nghĩ, tuổi già sẽ có 2 con bảo vệ, nhất là 1 người đã gặp vấn đề sức khỏe như mình. Song thực tế, mọi thứ lại khác với điều tôi suy nghĩ.
Khi tôi nằm viện điều trị, 2 con đứa phải nghỉ làm, đứa nghỉ học. Chúng mỗi ngày vào viện, nằm dưới chân tôi chăm sóc.
Lúc bệnh đau, mỗi người chỉ lo cho bản thân, vậy mà tỉnh dậy tự dưng lại đau lòng. Tôi chợt nghĩ: “Ồ, hóa ra mình cũng đang hành hạ con đấy thôi”.
Có lúc, tôi thoáng nghĩ giá như 2 con có 1 người mẹ khác sẽ tốt biết mấy. Điều này rất đúng với tâm lý của bà Hạnh trong phim và phù hợp với nhiều bà mẹ khác có hoàn cảnh giống tôi.
Về già vào viện dưỡng lão sống, không còn suy nghĩ về bạn đời
- Chị nói mình nhiều nỗi lo, liệu không biết khi về già có giống hoàn cảnh nhân vật bà Hạnh hay không. Nỗi lo sợ ấy xuất phát từ đâu?
Ai ở lứa tuổi tôi đều có nỗi lo lắng chung, rằng khi về già có là gánh nặng cho con hay không.
Truyền thống châu Á, đặc biệt là Việt Nam luôn đề cao tình cảm gia đình. Dù cha mẹ già, bệnh tật, các con vẫn không muốn buông.
Họ muốn bảo vệ, chăm sóc đấng sinh thành, sẵn sàng ôm lấy những mệt nhọc và gánh nặng, ngay cả khi mình nghèo.
Ở vị trí người mẹ, tôi không muốn điều đó xảy ra với bản thân và các con.
Tôi có nói với 2 con nếu mẹ tới lúc nào đó không tự chăm sóc được sẽ chủ động vào viện dưỡng lão. Đó là môi trường phù hợp vì có người chăm sóc, nhiều bạn già.
Các ông bà lão sống trong viện được đi mua sắm, ca hát, làm đẹp và sống tuổi xế chiều rất thảnh thơi, nhẹ nhàng.
Tôi biết 1 cụ bà 95 tuổi ở viện dưỡng lão hàng tuần đều đi làm đẹp, còn có cụ ông đi theo suốt và luôn miệng gọi “Honey!” (em yêu). Họ từng cô đơn, vào viện dưỡng lão sống và gặp gỡ, yêu nhau, hình ảnh đó rất dễ thương.
![]() |
![]() |
![]() |
![]() |
- Chị sắp xếp ra sao để khoảng sau của quãng đời được nhẹ nhàng, thoải mái hơn?
Trước nay tôi sống chừng mực, không phải kiểu người vung tay quá trán. Đầu tư cho con học hành, tôi chưa tiếc bất cứ thứ gì, riêng bản thân lại sống tiết kiệm. Nhờ thế, chuyện kinh tế không phải vấn đề đáng lo.
Một phần từ nhỏ tới lớn tôi luôn suy nghĩ bằng lòng với tất cả điều đang có nên dễ thích nghi.
Hơn nữa ở nước ngoài, đến tuổi hưu sẽ có tiền trợ cấp. Cuộc sống người già thanh đạm, ngày ăn 3 bữa là đủ. Vào đó, cho dù có đi giày hiệu cũng chẳng ai quan tâm.
Tôi nghĩ, tuổi già cứ lạc quan và nghĩ theo hướng tích cực để vui vẻ tinh thần. Còn hơn ảm đạm, lo lắng bệnh tật, buồn bã thế này thế kia, mang sự tiêu cực cho con cháu thì không nên.
- Chị tận hưởng cuộc sống tuổi này ra sao?
Tôi thuộc tuýp người sôi nổi, nhiệt huyết trong công việc, còn một mình lại ưa yên tĩnh. Trở về nhà, tôi buông điện thoại để sống thật với chính mình. Tôi im ắng đến mức trợ lý phàn nàn mỗi lần có việc liên lạc rất khó.
Cuộc sống cá nhân tôi khá chán, không sôi nổi. Sáng ngủ dậy, tôi dành thời gian tập thể dục, hẹn nhóm bạn cà phê. Bữa trưa tôi lại ra vườn chăm cây cỏ, vào bếp nấu ăn, khi nào hứng lại cầm máy lên quay làm kỷ niệm...
Chiều là khoảng thời gian tôi dành cho gia đình. Tôi vốn mê phim nên luôn tìm phim hay để thưởng thức mỗi tối.
Nghệ sĩ thường thức rất khuya, sinh hoạt trái giờ giấc, riêng tôi 20h30 đã lên giường ngủ và dậy sớm để bắt đầu ngày mới.

- Chị có bao giờ suy nghĩ về 1 mối quan hệ tình cảm hiện tại?
Rất nhiều người đặt vấn đề tìm kiếm 1 người bạn đời sau đổ vỡ, còn tôi không nghĩ tới điều này.
Với tôi bây giờ, điều quan tâm nhất là công việc, gia đình con cái, bố mẹ và dành thời gian tận hưởng cuộc sống.
Tôi có 1 nhóm bạn thân. Chúng tôi hay hẹn hò đi chơi, ăn uống và tập thể dục. Với tôi, đó là niềm hạnh phúc lúc này.
Riêng các con hẳn sẽ vui khi thấy tôi hạnh phúc, lạc quan. Chúng vẫn mong mẹ có 1 người bạn đồng hành, bầu bạn.
- Chị chăm sóc sức khỏe và tinh thần thế nào sau bạo bệnh?
Tôi vẫn ngồi đây tức là sức khỏe đã ổn. Nhiều năm qua, tôi rất nghiêm khắc trong tập luyện, chăm sóc bản thân. Tôi giữ thói quen chạy bộ 6-7km buổi sáng, tập gym, yoga, kick boxing... luân phiên các bộ môn mỗi ngày. Trong ăn uống, tôi kiêng tối đa tinh bột, đường, ăn nhiều rau.
Tôi vẫn làm nghề điều đặn, vừa đóng xong 1 phim mới. Vừa qua tôi đã từ chối vài kịch bản vì sợ lặp lại bản thân. Niềm vui diễn xuất giúp tôi quên đi bệnh tình và nỗi nhọc nhằn đời sống.
Hồng Đào trong phim "Mang mẹ đi bỏ"
Ảnh, clip: NVCC


Comments