

- Chị chuẩn bị như thế nào cho màn trình diễn "Sông Lô" cùng Dàn nhạc Giao hưởng Mặt trời tại Hòa nhạc Quốc gia "Điều còn mãi 2025"?
Đây là vinh dự lớn với tôi. Sông Lô mang đậm tính biểu tượng về âm nhạc, lịch sử và tinh thần dân tộc Việt Nam. Đưa tác phẩm lên sân khấu giao hưởng vừa là thách thức vừa là cơ hội kể lại câu chuyện quen thuộc bằng ngôn ngữ mới - sự cộng hưởng giữa piano và dàn nhạc. Tôi nghiên cứu kỹ bản gốc, lắng nghe các cách thể hiện khác nhau và trao đổi với nhạc trưởng Olivier Ochanine để giữ nguyên cảm xúc gốc, đồng thời tạo hơi thở mới qua bản phối của nhạc sĩ Trần Mạnh Hùng.
Tôi tự hào nhưng ý thức rõ trách nhiệm. Những nghệ sĩ trẻ không chỉ tiếp nối truyền thống mà phải làm mới và lan tỏa rộng hơn. Tham gia Điều còn mãi là cơ hội học hỏi, chia sẻ và đóng góp tiếng nói vào dòng chảy âm nhạc dân tộc.

- Chị kết hợp sự chính xác kỹ thuật với chiều sâu cảm xúc cần thiết cho "Sông Lô" như thế nào?
Dù không sinh ra trong thời chiến, qua âm nhạc tôi cảm nhận được tinh thần kiên cường, lòng yêu nước và nỗi đau mất mát của cả thế hệ. Khi chơi Sông Lô, tôi nghĩ đến những người hy sinh, những vùng đất in dấu lịch sử. Tôi mong khán giả không chỉ nghe nhạc mà còn sống lại bối cảnh với đầy đủ cung bậc cảm xúc: niềm đau, sự hồi sinh và hy vọng.
Với Sông Lô, giữ đúng cấu trúc và nhịp độ là cần thiết nhưng quan trọng hơn là tạo những khoảng thở, sự ngân vang đúng lúc để lời ca trong âm nhạc vang lên chân thực. Tôi cố gắng để âm thanh không chỉ đúng mà còn đủ sức chạm đến trái tim người nghe.
- Làm việc với nhạc trưởng Olivier Ochanine mang lại cho chị trải nghiệm gì?
Nhạc trưởng Olivier nhạy bén, tinh tế, luôn lắng nghe và tạo môi trường chuyên nghiệp. Tôi học được sự cân bằng giữa lý trí, cảm xúc và tai nghe sắc bén khi hợp tác với ông.
Dàn giao hưởng cần tinh thần chung. Khi biểu diễn, tôi đề cao sự hòa quyện trong âm nhạc. Mỗi buổi tập là cuộc đối thoại, mọi người đều bỏ cái tôi để cùng hướng về âm nhạc.
- Từ học piano lúc 4 tuổi đến học bổng toàn phần Nhạc viện Yong Siew Toh (Singapore), rồi thạc sĩ và hiện đang học Tiến sĩ tại Đại học Michigan (Mỹ). Đó có phải những bước ngoặt quan trọng với chị trong hành trình quốc tế này?
Mỗi giai đoạn ở các quốc gia khác nhau - Việt Nam, Áo, Singapore, Mỹ - đều định hình con đường âm nhạc và phong cách nghệ thuật riêng. Ở mỗi nơi, tôi học cách nhìn nhận âm nhạc từ góc độ khác, tiếp cận truyền thống và tư duy mới. Những thử thách, đặc biệt sống xa nhà, ban đầu không dễ. Nhưng chính điều đó giúp tôi mạnh mẽ, độc lập và trưởng thành, không chỉ trong âm nhạc mà cả cuộc sống.

Lương Khánh Nhi chơi solo:
- Chị có thể chia sẻ hành trình trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp? Những khó khăn, thách thức từng đối mặt?
Tôi sinh ra trong gia đình âm nhạc nhưng con đường không hề dễ. Có giai đoạn tôi nghi ngờ bản thân, đặc biệt khi học và thi đấu ở nước ngoài. Nỗi nhớ nhà, áp lực khẳng định mình và cảm giác cô đơn là điều nhiều du học sinh trải qua. Nhưng âm nhạc luôn giữ tôi lại và giúp tôi trưởng thành.
- Với kinh nghiệm biểu diễn ở châu Âu, Mỹ và châu Á, chị nhận thấy sự khác biệt trong cách tiếp nhận âm nhạc cổ điển của khán giả các khu vực?
Ở mọi nơi tôi đều cảm nhận sự ấm áp từ khán giả. Châu Á có nhiều bạn trẻ nghe nhạc cổ điển, tôi rất vui và hy vọng vào thế hệ khán giả mới. Châu Âu chủ yếu là người lớn tuổi, gắn bó lâu với nhạc cổ điển, lắng nghe chăm chú và phân tích sâu. Ở Mỹ, khán giả nhiệt tình, thích đặt câu hỏi và tương tác trực tiếp. Sự khác biệt này quý giá vì cho thấy âm nhạc được đón nhận đa dạng nhưng đều tạo kết nối đặc biệt giữa nghệ sĩ và người nghe.

- Nhà soạn nhạc hoặc tác phẩm Việt Nam nào tạo cảm hứng đặc biệt và ảnh hưởng đến cách chị diễn tả âm nhạc?
Tôi có dịp biểu diễn tác phẩm của nhạc sĩ Đặng Hữu Phúc và Nguyễn Hữu Tuấn. Âm nhạc của họ gợi mở không gian âm thanh riêng của Việt Nam, vừa mang chất dân gian vừa có chiều sâu hiện đại. Khi chơi những tác phẩm này, đặc biệt ở nước ngoài, tôi như trở về quê hương và tuổi thơ.
- Ngoài kỹ thuật, chị mang phẩm chất cá nhân hoặc trải nghiệm gì vào các màn trình diễn để chạm đến trái tim khán giả?
Tôi hướng đến sự chân thành và tập trung trọn vẹn vào ý nghĩa sâu sắc của mỗi tác phẩm. Tôi hy vọng là cầu nối giữa âm nhạc và khán giả, thành công nhất là khi khán giả cuốn theo dòng chảy âm nhạc mà quên đi sự hiện diện của tôi.
- Cuộc sống cá nhân và mối quan hệ gia đình ảnh hưởng đến âm nhạc của chị như thế nào?
Như các nhà soạn nhạc gửi gắm trải nghiệm sống vào tác phẩm, làm nghệ sĩ thể hiện những tác phẩm ấy, tôi cũng không ngoại lệ. Kinh nghiệm và cảm xúc đời thường tạo dấu ấn cá nhân của từng nghệ sĩ. Đó là lý do cùng một tác phẩm nhưng mỗi người chơi tạo hành trình cảm xúc riêng cho khán giả.
- "Điều còn mãi" kết hợp âm nhạc truyền thống và hiện đại Việt Nam. Chị nghĩ âm nhạc cổ điển, đặc biệt piano sẽ phát triển ra sao để thu hút khán giả trẻ?
Ngày nay có nhiều nghệ sĩ trẻ tham gia dự án sáng tạo như Schubert in a mug(Schubert trong chiếc cốc - PV) hay các buổi giao lưu giữa nghệ thuật hàn lâm và đại chúng. Điều quan trọng là tạo không gian để khán giả trẻ tiếp cận tự nhiên, không áp lực. Chúng ta cần làm cho âm nhạc cổ điển dễ gần mà không mất chiều sâu và giá trị.
- Âm nhạc cổ điển Việt Nam đang phát triển nhưng vẫn là lĩnh vực dành cho số ít. Theo chị cần làm gì để âm nhạc giao hưởng gần gũi hơn với công chúng?
Tôi tin vào sức mạnh giáo dục và truyền thông. Nếu trẻ em tiếp xúc âm nhạc cổ điển từ sớm, các chương trình được giới thiệu gần gũi và hấp dẫn thì công chúng sẽ dần mở lòng. Ngoài ra, cần thêm dự án kết nối giữa các thế hệ nghệ sĩ, giữa khán giả và sân khấu, giữa truyền thống và hiện đại.
- Chị có từng đối mặt với hoài nghi khi theo đuổi sự nghiệp âm nhạc cổ điển Việt Nam và gặp thách thức đặc biệt nào với tư cách phụ nữ làm việc trong lĩnh vực này?
Mọi sự nghiệp đều có thử thách và gai góc. Quan trọng nhất là tin vào bản thân, tập trung vào giá trị nhân văn và không ngừng học hỏi. Hãy có đầu óc và tai nghe cởi mở để thay đổi bản thân.
Tôi khá may mắn khi sống trong thời hiện đại với sự bình đẳng. Nếu có thử thách thật sự có lẽ là tay và xương nhỏ. Nhiều tác phẩm đòi hỏi tốc độ hoặc quãng rộng trên phím khiến tôi khó khăn và dễ chấn thương.

- Nhìn về tương lai, giấc mơ của chị với tư cách là một nghệ sĩ piano là gì và có tác phẩm hay dự án hợp tác nào cụ thể mà muốn khám phá?
Tôi mong phát triển các dự án kết nối âm nhạc Việt Nam với quốc tế, đặc biệt nhạc đương đại piano. Một festival chuyên về piano Việt Nam là ước mơ lớn, nơi khán giả trong và ngoài nước có thể đến, cảm nhận và tự hào về âm nhạc Việt.
Lương Khánh Nhi chơi cùng dàn nhạc:

Thiết kế: Phạm Luyện
Comments