
Những ngày qua, gia đình nhỏ vốn bình yên của tôi bỗng trở nên xáo trộn bởi sự xuất hiện của cô cháu gái đang tuổi nổi loạn. Cháu là con gái duy nhất của anh N., anh trai quá cố của chồng tôi.
Khi còn sống, anh N. rất tốt với mọi người, trong đó có vợ chồng tôi. Anh lăn lộn kiếm tiền từ sớm, trở thành trụ cột của cả nhà. Nhờ sự chỉ bảo của anh, chồng tôi mới bỏ được tật cờ bạc, lêu lổng.
Năm con 4 tuổi, chồng tôi phát hiện bị suy thận. Anh N. không chỉ lo giúp thuốc men, mà còn hiến cho em trai một bên thận. Sau lần ấy, chồng tôi như được tái sinh. Anh chí thú làm ăn, tập trung cùng anh trai lo xưởng sản xuất.

Anh N. tốt như thế nhưng lại gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống. Khi con gái lên 6 tuổi, vợ anh ngoại tình dẫn đến cả hai ly hôn. Vì con còn nhỏ, anh đồng ý cho cháu theo mẹ. Hôn nhân tan vỡ, anh N. sụp đổ cả về tinh thần lẫn thể chất.
Vốn sức khỏe yếu, lại hiến một bên thận, anh N. dần lâm trọng bệnh và qua đời. Trước khi nhắm mắt, anh nắm tay vợ chồng tôi gửi gắm đứa con duy nhất.
Chồng tôi hứa sẽ thay anh chăm lo cho đứa cháu ruột của mình. Dù vậy, do cháu ở với mẹ nên chúng tôi chỉ gửi tiền cấp dưỡng hàng tháng. Lâu lâu, chúng tôi về thăm hoặc đón cháu lên nhà chơi, thắp nhang cho bố.
Hai năm trước, mẹ cháu đi bước nữa, có con riêng với người mới, cuộc sống vất vả hơn. Từ chỗ sống như cô tiểu thư nhỏ, cháu gái tôi phải theo mẹ ra chợ bán hàng, trông em và liên tục bị bố dượng la mắng.
Thiếu tình thương, dư thừa bạo lực, cháu trở nên lì lợm, cộc tính. Thấy vậy, chồng tôi ngỏ ý đưa cháu về sống chung nhưng mẹ cháu không đồng ý.
Hè năm nay, đúng sinh nhật tuổi 15, cháu lên thăm vợ chồng tôi rồi bất ngờ xin ở lại. Sau khi hỏi ý kiến mẹ cháu và nhận được sự đồng ý, vợ chồng tôi thu xếp cho cháu ở phòng riêng đối diện phòng con gái tôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu cháu không khiến tôi đi từ sự ngạc nhiên này đến nỗi thất vọng khác. Cháu đã lớn nhưng rất lười biếng. Cháu giữ gìn vệ sinh cá nhân kém. Đêm cháu thức khuya chơi game, ngày nhốt mình trong phòng ngủ nướng.
Mỗi ngày, tôi phải nấu cơm rồi gọi cháu dậy ăn hoặc bưng đến tận phòng gọi cửa. Đã thế, tôi còn phải lau dọn phòng, giặt giũ, phơi, gấp quần áo cho cháu.
Sau mấy tuần nhốt mình trong phòng, cháu bắt đầu giao tiếp với thế giới bên ngoài. Cháu xin tiền vợ chồng tôi để đi chơi với bạn. Ban đầu, cháu chỉ đi vài tiếng. Càng ngày, cháu càng đi chơi muộn hơn, về rất khuya.
Chúng tôi hỏi, cháu đều không trả lời hoặc nói cụt lủn. Cách đây ít hôm, vợ chồng tôi đi vắng, cháu tự ý đưa bạn bè về nhà, lên phòng vui chơi. Con gái tôi nhỏ hơn cháu 2 tuổi cũng bị lôi kéo, tham gia bữa tiệc có sử dụng bia, thuốc lá điện tử.
Hôm trước, cháu lại dẫn bạn về nhà tôi mà không xin phép. Lần này có cả bạn trai. Dù chưa đến tuổi nhưng các cháu có những hành vi vượt tuổi tác, trông rất phản cảm.
Tôi rất giận và sợ những hành vi ấy ảnh hưởng đến con gái mình nên đến can thiệp, giải tán cuộc vui của các cháu. Lúc này, cháu không hợp tác, còn nói tôi không có quyền đuổi bạn mình về.
Tôi giải thích, cháu liền mắng thẳng: “Thím đừng lên mặt. Thím có ngày hôm nay là nhờ bố tôi. Thím nên nhớ, bố tôi vì ai mà chết. Thím đừng để người ta chửi là ăn cháo đá bát”.
Nghe những câu nói của cháu, tôi vừa thất vọng vừa đau lòng. Tôi kể với chồng nhưng anh chỉ bảo để mình từ từ dạy cháu. Anh không muốn cháu tổn thương thêm. Dù vậy, tôi thấy cháu không có thiện chí, không muốn tiếp thu lời dạy.
Ngược lại, cháu còn lấy chuyện của bố mình để đưa chúng tôi vào tình thế khó xử.
Tôi rất lo lắng và buồn phiền khi cháu tiếp tục ở lại nhà và không có dấu hiệu muốn trở về với mẹ. Sự hiện diện của cháu phá vỡ trật tự, nếp sống gia đình nhỏ của tôi.
Tôi lo tính tình và cách hành xử không đúng mực của cháu sẽ gây ảnh hưởng, trở thành tấm gương xấu cho con gái sắp bước vào tuổi nổi loạn.
Tôi cảm thấy bất lực trong việc dạy dỗ, giúp cháu biết cách cư xử đúng mực. Trong khi đó, chồng tôi luôn muốn cháu ở lại để không cảm thấy mình có lỗi với anh trai.
Tôi phải làm sao đây?
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền. Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài. |
Comments