Bị thách cưới 35 triệu đồng, mẹ chồng 10 năm mỉa mai, cạnh khóe con dâu

Date: Category:Đời sống Views:2826 Comment:0


Đọc được bài “Đám cưới tan nát trong phút chốc vì khoản thách cưới 50 triệu đồng” trên báo VietNamNet, tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện của riêng mình.

Cách đây 2 tháng, em gái chồng tôi kết hôn. Khi nhà trai hỏi về tiền thách cưới, mẹ chồng tôi thủng thẳng đáp: “Vợ chồng tôi gả con chứ không bán con nên không thách cưới. Ngày ăn hỏi, ông bà chỉ cần bỏ đúng 999 nghìn đồng vào tráp đỏ, xem như cái lễ lấy may cho các con”.

Câu nói tưởng từng xông xênh nhưng thực chất lại là cái tát đau điếng vào mặt tôi. 10 năm qua, tôi đã nghe không ít những lời mỉa mai như vậy từ miệng của mẹ chồng chỉ vì trước đây từng thách cưới. 

W-anh trong bài.jpg
Khoản tiền thách cưới 35 triệu đồng khiến cuộc sống làm dâu của tôi khó khăn muôn phần. Ảnh minh họa

Tôi lấy chồng cách đây 10 năm. Nhà tôi cách nhà chồng 230km. Năm 2015, khi nhà chồng sang bàn chuyện cưới xin, bố mẹ tôi theo lệ làng đã thách cưới 35 triệu đồng. Ngoài ra, bố tôi yêu cầu nhà trai phải thuê xe cho nhà gái đi rước dâu.

Tôi đã nói trước với chồng về khoản này. Anh cũng thổ lộ quê anh không có tục lệ ấy, có lẽ bố mẹ anh và mọi người sẽ thắc mắc. Tuy nhiên, anh bảo tôi cứ an tâm, anh sẽ giải thích và sắp xếp chu toàn.

Anh nói được làm được. Nhờ được công tác tư tưởng trước nên mẹ chồng tôi dù chẳng mấy hài lòng nhưng cũng không phản đối. Lúc nghe bố tôi thách cưới, bà chỉ đáp: “Mỗi nơi mỗi tục lệ, nhà tôi đi hỏi vợ cho con trai thì nhà gái nói sao, chúng tôi nghe vậy”.

Đám hỏi, đám cưới diễn ra suôn sẻ nhưng cuộc sống làm dâu của tôi lại chẳng được may mắn như vậy.

Ngay tối hôm đầu tiên về nhà chồng, tôi được mẹ chồng gọi ra nói chuyện. Bà kể rõ từng khoản phải chi cho đám cưới như tiền sắm đồ trong phòng cưới, tiền rạp cưới, cỗ bàn... Và bà đặc biệt nhấn mạnh đến khoản tiền thách cưới 35 triệu đồng.

“Bố mẹ vừa dồn hết tiền sửa nhà cho thằng K. cưới vợ. Tiền đám cưới cứ lấy khoản phong bì ra chi trả, thiếu đâu hai vợ chồng lo nốt.

Nhẽ ra không bị thách cưới thì cũng hòm hòm nhưng vì phải chi khoản này nên thiếu kha khá. Ông bà bên đó cầm tiền ấm tay rồi thì giờ các con phải tự lo thôi”. 

Tôi nghe ra cái sự hậm hực của bà trong từng câu nói nhưng ngày đó mới về nhà chồng, suy nghĩ non nớt, tôi không nói gì, chỉ một dạ, hai vâng.

Lúc vào phòng, tôi đem ra 1,5 cây vàng, nói với chồng: “Bố mẹ em cầm 35 triệu của nhà anh thì lại cho em 1,5 cây vàng làm của hồi môn. Giờ anh bán đi, lấy tiền trả nốt cỗ cưới”. 

Đến giờ tôi vẫn hối hận về việc làm này, lẽ ra, tôi nên nói điều đó trước mặt mẹ chồng để bà biết rằng, bố mẹ tôi chẳng cầm của bà đồng nào.

Tôi sống chung với bố mẹ chồng tròn 10 năm. Tôi lấy 3 đứa con ra để thề, tôi sống biết trên biết dưới, trọn phận dâu con nhưng luôn bị mẹ chồng làm khó. Đúng kiểu "bỏ tiền mua mâm thì đâm cho thủng".

Hàng xóm khen tôi tháo vát, đảm đang thì bà mỉa mai đáp lại: “Con dâu mua về bằng tiền thì phải khác chứ. Ai như con gái làng mình, chỉ tốn vài trăm nghìn đồng với mấy cái lễ chay là rước về được”.

Thường thì tôi nín nhịn cho qua nhưng có một lần tôi bật lại: “Chuyện từ 10 năm trước rồi, mẹ đừng lôi ra mỉa mai con nữa. Hồi đó nếu đã không muốn, sao mẹ còn đồng ý để bố mẹ con thách cưới”. 

Mẹ chồng tôi như bị chạm vào vảy ngược, giật đùng đùng nói tôi láo với bà. 3 đứa của tôi một phen sợ hãi. Kể từ đó, hễ nghe bà móc mỉa câu gì về chuyện thách cưới, tôi đều bỏ ngoài tai cho êm ấm cửa nhà.

Ví như cái năm em trai họ của chồng tôi lấy vợ, lễ lạt mang sang nhà gái chỉ mâm xôi gà và 3 lễ chay. Mẹ chồng thấy vậy thì lu loa giữa rạp cưới: “Trai làng mình lấy vợ dễ thật. Dại như con trai tôi, trâu ta không thích ăn cỏ đồng ta, lại cứ thích ăn cỏ đồng ngoài nên tốn bao tiền thách cưới”. Tôi nghe mà sôi sục trong lòng nhưng không đối đáp.

Với bố mẹ tôi, bà càng tỏ vẻ khinh miệt. 10 năm rước tôi về, bà chưa từng gọi điện hỏi thăm thông gia lấy một câu, kể cả ngày lễ, Tết hay lúc ốm đau, hoạn nạn.

Bố mẹ tôi thương con gái, vẫn thường gọi điện thăm hỏi thông gia. Mỗi lần như vậy, mẹ chồng tôi chỉ tiếp đôi ba câu cho có lệ rồi kiếm cớ tắt máy. 

Tôi từng bảo bố mẹ: “Họ không biết điều thì bố mẹ cũng không cần phải hiểu chuyện như vậy”. Mẹ tôi đáp: “Sống sao là việc của họ, còn mình cứ sống cho đúng cái tâm mình con ạ”.

Tôi có 1 con trai và 2 con gái. Gần đây, tôi cũng thường cạnh khóe vu vơ. Trước mặt cả nhà, tôi nói với các con: “Mẹ nuôi con gái vất vả như vậy, sau này người ta không đem đủ lợn, gà và trăm triệu đến đây thì đừng mong rước con gái mẹ về”.

Hoặc cũng có lúc tôi bảo: “Bố con ngày xưa nhàn lắm, chỉ tốn có 35 triệu đã cưới được mẹ. Thế mà mẹ đẻ cho bố 3 đứa con đẹp như tranh, cùng bố xây nhà dựng cửa. Con thấy bố sướng không?”.

Nghe đàn con reo lên: “Sướng nhất bố rồi!” và nhìn gương mặt xám xịt của mẹ chồng, tôi chợt thấy hả hê cho suốt quãng thời gian 10 năm bị bà mỉa mai vì 35 triệu đồng tiền thách cưới.

Độc giả giấu tên

Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.

Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.

Comments

I want to comment

◎Welcome to participate in the discussion, please express your views and exchange your opinions here.