Mở hộp quà con dâu để lại sau ly hôn, mẹ chồng bật khóc khi thấy một dòng chữ

Date: Category:Đời sống Views:1 Comment:0

Cả đời, tôi luôn tâm niệm một điều, nhà phải có cháu đích tôn. Bởi khi nhà có một người đàn ông, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.

mechongmohopqua.jpg
Tôi ân hận vì đánh mất "báu vật". Ảnh minh họa: FP

Thế nên khi con trai cưới vợ, tôi đã dặn khéo con, hãy tính toán sinh một đứa con trai ngay từ đầu cho yên tâm. Đứa sau, gái hay trai đều được. Nhưng con dâu tôi lại sinh liền 3 cô con gái.

Nhà đông cháu thì vui nhưng nỗi buồn không có cháu đích tôn cứ mãi ám ảnh tôi. Ra ngoài chơi, bạn bè ai cũng khoe cháu trai nối dõi. Họ nhìn tôi, hỏi đùa: “Chưa có đích tôn hả?”. Tôi cười trừ, nhưng lòng rất chán nản. 

Con dâu tôi biết điều, hiếu thảo. Nhưng chỉ vì không sinh được con trai, tôi dần thấy khó ưa, việc gì tôi cũng bắt bẻ, nhất là từ khi tôi yêu cầu con sinh thêm đứa cháu thứ 4 và phải sàng lọc để có con trai nhưng con dâu không đồng ý.

Con dâu nói con nào cũng là con, là máu mủ. Nhưng tôi cứ ép, cứ trách móc, khiến vợ chồng con mâu thuẫn. Con trai tôi cũng trở nên cục tính, ra sức quát nạt vợ.

Từ một người mẹ chồng khá biết điều, tôi trở nên cáu bẳn, khó chịu khi thấy mặt con dâu. Tôi mang lý lẽ con không chịu chiều ý mẹ chồng, ý chồng để đổ lên đầu con dâu. Mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu ngày càng gay gắt.

Chính những lời nói, những cái nhìn, những áp lực vô hình ấy đã giết chết hạnh phúc của các con. Đến một ngày, chúng thông báo ly hôn. Tôi bắt đầu lo lắng. Con trai tôi im lặng, còn con dâu chỉ xin được nuôi cả 3 đứa con gái.

Tôi không níu giữ, bởi trong lòng vẫn nghĩ: “Thôi, để con trai lấy vợ khác, kiếm đứa cháu đích tôn về cho mẹ".

Nhưng trời không chiều lòng người. Con trai tôi từ sau ly hôn sống thu mình, không yêu ai, cũng không còn nhắc đến chuyện sinh con. Sau 2 tháng, con sút cân trầm trọng, người gầy rộc, ăn không ngon, ngủ không yên vì nhớ vợ con, vì hối hận. 

Nhiều tháng trôi qua, tôi cảm thấy trống trải trong chính căn nhà của mình. Tôi lục tìm lại những bức ảnh của các cháu để xem. Vô tình, tôi thấy một chiếc hộp trong ngăn kéo.

Đó là chiếc hộp con dâu tặng tôi trước khi rời khỏi nhà sau ly hôn nhưng tôi vô tâm quên mất. Tôi run run mở hộp, bên trong có tờ giấy nhỏ ghi: "Con xin lỗi vì không thể làm mẹ hài lòng".

Dưới tờ giấy là một tấm thiệp sinh nhật viết tay cho tôi, vài lọ thuốc bổ trị bệnh đau khớp vai, 3 cuốn sổ nhỏ ghi chép tỉ mỉ từng lần khám bệnh, đơn thuốc, chế độ ăn của tôi suốt mấy năm qua và ảnh 3 đứa cháu gái.

Tôi đã khóc nức nở. Tôi bỗng nhớ lại những lần con dâu gội đầu cho mình, kiên nhẫn bóp vai khi tôi đau, nấu cháo khi tôi bị ốm. Thế mà, tôi đã tự tay đẩy đi "báu vật" đó chỉ vì một nỗi ám ảnh mang tên “cháu đích tôn”.

Tôi cũng quên hết sự chăm sóc của con dâu chỉ vì cái "tội" con không sinh được cháu đích tôn cho tôi. 

Giờ tôi chỉ còn lại sự hối hận và những ký ức không thể quay về. 3 đứa cháu gái vẫn thường ghé thăm, lễ phép và ngoan ngoãn nhưng tôi chẳng dám nhìn lâu. Vì mỗi lần nhìn chúng, tim tôi lại thắt lại vì đã nhẫn tâm đẩy các cháu đi khỏi gia đình. 

Tôi ốm đau, không còn ai quan tâm, chăm sóc, đến con trai cũng bỏ bê mẹ bởi những cuộc nhậu và bạn bè.

Dù con dâu không chối bỏ gia đình này, không cấm cháu gặp bà, gặp bố nhưng con đã lựa chọn, không quay về. Tôi đã sai. Sai đến mức không thể sửa chữa. Tôi chỉ muốn con cho mình một cơ hội nhưng thật sự đã quá muộn rồi.

Nếu có thể quay lại, tôi chỉ muốn nói với con dâu một câu: "Mẹ xin lỗi con và các cháu".

Độc giả giấu tên

Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.

Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.

Comments

I want to comment

◎Welcome to participate in the discussion, please express your views and exchange your opinions here.