
Tôi là con riêng của bố. Mẹ ruột mất khi tôi vừa tròn 6 tuổi. Năm tôi lên 8, bố đi thêm bước nữa. Một năm sau, tôi có thêm một cậu em trai.
Từ ngày em trai – con chung của bố và mẹ kế – xuất hiện, tôi dần cảm thấy mình trở thành người thừa trong chính ngôi nhà của mình. Bố và mẹ kế dành trọn sự quan tâm, yêu thương cho em.
Ngày bố còn sống, tôi vẫn còn so bì, vẫn đòi được yêu thương như em. Nhưng rồi tôi nhận ra, bố dường như không có tiếng nói trong gia đình, nên dần im lặng.
Bố qua đời vì bạo bệnh, cuộc sống của tôi càng trở nên lặng lẽ, tẻ nhạt hơn. Tôi tự an ủi mình rằng, được mẹ kế cho ăn ở cùng nhà đã là may mắn.

Dù không dành tình cảm cho tôi, mẹ kế vẫn lo cho tôi ăn học đầy đủ. Vì thế, tôi cũng thôi không buồn tủi hay so đo.
Năm tôi trượt đại học, mẹ khuyên tôi nên xuất khẩu lao động kiếm tiền thay vì ôn thi lại. Tôi nghe theo, và được mẹ vay mượn tiền làm hồ sơ sang nước ngoài làm việc.
Ngày tiễn tôi ở sân bay, mẹ dặn: “Qua bên đó, con cố gắng làm lụng, tích góp gửi tiền về trả nợ. Mẹ cũng sẽ dành dụm để lo chuyện chồng con cho con”.
Tin lời mẹ, tôi làm việc quần quật nơi xứ người, sống tằn tiện hết mức có thể, chỉ để gửi được nhiều tiền nhất về cho mẹ.
Năm ngoái, tôi quen một người đàn ông cùng quê, hơn tôi vài tuổi. Anh sang đây trước, cũng đã dành dụm được ít vốn và muốn về nước.
Vì đã ngoài 30 tuổi, anh muốn cùng tôi về quê lập gia đình. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi cũng muốn về nước, cùng anh xây dựng cuộc sống mới.
Thế nhưng, khi tôi kể chuyện này, mẹ lại tỏ ý không hài lòng. Trái với lời hứa năm xưa, mẹ không muốn tôi về lấy chồng. Bà muốn tôi tiếp tục ở Nhật kiếm tiền, gửi về lo cưới vợ cho em trai – đứa em cùng cha khác mẹ của tôi.
Không chỉ vậy, mẹ còn muốn tôi hỗ trợ mua xe ô tô cho em làm dịch vụ sau khi cưới. Khi tôi hỏi, mẹ thẳng thắn: “Con là con gái, lấy chồng rồi cũng theo chồng. Em trai mới là chỗ dựa của mẹ lúc tuổi già. Giờ con chưa chồng, phải lo cho em trước”.
Nghe mẹ nói, tôi buồn lắm. Ở quê, em trai 24 tuổi, chẳng chịu làm ăn, chỉ tụ tập bạn bè, chơi game thâu đêm. Trong khi đó, tôi nơi đất khách, làm việc vất vả, gửi từng đồng về nhưng giờ lại bị ngăn cản hạnh phúc của mình.
Tôi có cảm giác mình chỉ là cỗ máy kiếm tiền của người khác. Tôi không ngờ sau bao nhiêu vất vả, hy sinh giờ đây lại phải đứng trước nguy cơ không thể tự quyết định hạnh phúc của đời mình.
Tôi biết ơn mẹ kế vì đã nuôi tôi khôn lớn nhưng biết ơn có phải là đánh đổi cả tuổi xuân, cả hạnh phúc riêng chỉ để lo cho em trai yên bề gia thất?
Giờ đây tôi thật sự bế tắc. Nếu về nước, tôi sợ mang tiếng bất hiếu. Nếu ở lại, tôi luôn có cảm giác mình bị lợi dụng, trở thành phương tiện kiếm tiền của người khác. Thậm chí, tôi có thể sẽ đánh mất hạnh phúc của mình khi phải yêu xa.
Tôi phải làm sao đây?
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền. Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài. |



Comments