
35 năm hiếm muộn
4 năm qua, căn nhà nhỏ của bà Nguyễn Thị Xuân (SN 1966, Bắc Ninh) và ông Nguyễn Văn Thủy (SN 1963) như được thổi luồng gió mới. Tiếng cười, tiếng gọi bố, gọi mẹ của con trẻ khiến tâm hồn của đôi vợ chồng trẻ lại.
Vợ chồng bà Xuân kết hôn năm 1985, khi bà tròn 19 tuổi. Nhà ông Thủy có 6 anh chị em, ngay sau đám cưới, cặp đôi chuyển ra ở riêng, cùng nhau gây dựng tổ ấm.

Yêu con trẻ, bà Xuân luôn mong ngóng tin vui có bầu. Nhưng sau 4, 5 năm kết hôn, hai vợ chồng vẫn không có “động tĩnh” gì nên dần sốt ruột. Khi đi khám, bà Xuân được bác sĩ chẩn đoán nội tiết kém nên khó mang thai.
Kể từ năm 1990, đôi vợ chồng bước vào hành trình tìm con đầy gian nan. Họ đi khám ở khắp các bệnh viện lớn nhỏ, uống hết thuốc này tới thuốc kia. Hễ ai mách chỗ nào chữa trị hiếm muộn hiệu quả, họ lại đến thăm khám.
Năm 2006, tích cóp được một khoản tiền, vợ chồng bà Xuân đến bệnh viện làm IVF (thụ tinh trong ống nghiệm). Bà chuyển phôi thành công, đậu được 1 thai nhưng không may bị sảy sau 3 tháng. Năm 2008, bà Xuân một lần nữa đến bệnh viện chuyển phôi nhưng nỗi buồn lặp lại.
Những năm tháng sau đó, vợ chồng bà vẫn kiên trì tìm con. Hai vợ chồng làm tự do, kiếm được bao nhiêu tiền đều đổ hết vào thuốc thang. Dù chỉ là hy vọng mỏng manh, bà Xuân vẫn muốn níu vào.
Mấy chục năm hiếm muộn, bà không nhớ mình đã có bao nhiêu đêm nước mắt ướt gối vì tủi thân và tuyệt vọng. Người thân, bạn bè hiểu chuyện nên không có “lời ong, tiếng ve” nhưng bà vẫn thấy đau lòng.
“Nhìn người ta mang bầu, ẵm con, tôi thèm lắm. Khát khao được làm mẹ khó mà diễn tả bằng lời.
Có lúc tuyệt vọng quá, tôi bảo chồng ‘giờ em không đẻ được, chúng ta ly hôn để anh đi lấy vợ khác mà sinh con. Hoặc em đồng ý để anh đi kiếm con bên ngoài’. Ấy thế mà anh ấy chẳng đi, cứ quanh quẩn với tôi”, bà Xuân tâm sự.
"Vỡ òa" đón con đầu lòng ở tuổi 55
Năm 2020, tưởng như đã hết hy vọng sau 35 năm hiếm muộn, vợ chồng bà Xuân quyết định một lần nữa thử vận may. “Chồng tôi động viên ‘giờ y học tiến bộ, mình cứ thử lần nữa xem sao’. Năm đó, tôi 54 tuổi, còn chồng tôi 57 tuổi”, bà Xuân kể.

Bà Xuân làm IVF tại một bệnh viện ở Hà Nội. Lần này, mọi thứ suôn sẻ ngoài mong đợi. Cuối 2020, bà tiến hành chuyển 2 phôi và may mắn đậu 1 thai. Ngày cầm chiếc que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ, bà lóng ngóng, run rẩy.
“Chồng tôi cũng luống cuống vì xúc động. Anh ấy bảo ‘xin lỗi hai mẹ con. Tôi lạc hậu quá nên mới để đến tận giờ, lẽ ra nên đi làm từ mấy năm trước thì đỡ cảnh cha già con cọc’”, bà Xuân xúc động kể.
Mang thai ở tuổi 55 nhưng bà không bị nghén, cũng không gặp vấn đề nào khó khăn trong cả thai kỳ. Mỗi lần đi siêu âm, nghe bác sĩ nói con phát triển bình thường, được nhìn thấy hình bóng con, bà Xuân lại xúc động khôn nguôi.
Ở tuần thai thứ 21, bà cảm nhận rõ từng cái đạp của con. Mỗi cử động nhỏ của sinh linh trong bụng đều khiến người phụ nữ lần đầu làm mẹ như bà tan chảy.
“Tôi trở dạ ở tuần 35, vỡ ối lúc nửa đêm và nhập viện sinh mổ lúc 3h sáng. Bé gái nặng 2kg.
Lúc con chào đời, cất tiếng khóc vang phòng, tôi thở phào. Bác sĩ bảo ‘con tóc đen, môi đỏ, khóc to thế này chắc mai đây ghê gớm lắm’. Tôi nghe mà vừa khóc vừa cười”, bà Xuân kể lại.
Sinh con vào thời điểm dịch Covid-19 căng thẳng, bà Xuân phải tự làm nhiều thứ. Tuy nhiên, vì là sản phụ lớn tuổi, bà được đội ngũ y bác sĩ cùng các mẹ chung phòng giúp đỡ tận tình.
Bà Xuân nhớ mãi câu hỏi vui của một bác sĩ: “Sản phụ này đã vào đội ngũ các cụ ở làng chưa?”. Bà đáp: “Tôi vừa đi quy năm ngoái xong là về đi đẻ”. Câu trả lời khiến cả phòng sinh bật cười.
Ngày tháng sau đó, căn nhà nhỏ của vợ chồng bà Xuân luôn đầy ắp tiếng cười. Làm bố, làm mẹ ở tuổi U60, hai vợ chồng không tránh khỏi chút bỡ ngỡ, lóng ngóng nhưng họ vẫn chăm sóc con chu đáo với tất cả tình yêu thương.
Ông Thủy chỉ sau vài lần tập tành là có thể cho con uống sữa, thay bỉm, tắm rửa cho con một cách thành thạo. Bà Xuân với bản năng của một người mẹ cũng chăm chút cho con từng chút một.
Con gái khôn lớn, niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng già cũng lớn thêm mỗi ngày. Từng mốc thời gian như con biết bò, biết đi, biết nói... đều được họ lưu giữ cẩn thận. Họ cũng chủ động thay đổi nếp sinh hoạt để phù hợp với nhịp sinh học của con.
“Giờ đây, mỗi sáng chúng tôi dậy sớm cùng nhau vệ sinh, mặc quần áo, chải tóc cho con rồi đưa con đi học. Những công việc tưởng chừng giản dị mà chúng tôi phải đợi hơn nửa đời người mới được làm”, bà Xuân tâm sự.
Thi thoảng, bà Xuân nghe con hỏi những câu vu vơ như: “Sao bố mẹ già thế? Ông bà nội, ông bà ngoại của con đâu?”. Bà lại chỉ lên những tấm ảnh thờ và kiên nhẫn giải thích cho con về hành trình bố mẹ đã đi qua.
Cũng có lúc, vợ chồng bà bị hiểu lầm là ông bà của con nhưng không thấy phiền lòng. Nghĩ về những gì đã trải qua, nhìn cô con gái xinh xắn, lanh lợi trước mắt, bà Xuân chỉ thấy “giấc mơ bao năm đã thành hiện thực”.
Ảnh: NVCC

Comments