
Năm 27 tuổi, tôi cưới người mình không yêu. Anh theo đuổi tôi suốt thời đại học dù tôi không mảy may rung động.
Năm ấy, bố mẹ tôi làm ăn thất bại dẫn đến nợ nần. Bố tôi bị nhồi máu cơ tim cấp, phải đặt stent với số tiền không nhỏ. Không còn nơi nào để bám víu, tôi nhờ anh giúp. Vì món nợ ấy, tôi gật đầu đồng ý khi được anh ngỏ lời cầu hôn.

Ai cũng nói thà lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu. Nhưng câu nói ấy không đúng với hoàn cảnh của tôi.
Chồng tôi là người ghen tuông mù quáng. Anh khó chịu với bất cứ người đàn ông nào chào hỏi, trò chuyện, giúp đỡ tôi. Anh bắt tôi phải cung cấp tất cả mật khẩu điện thoại, mạng xã hội, thư điện tử… để anh kiểm soát.
Càng về sau này, anh càng lộ rõ tính gia trưởng. Từ việc lớn đến việc nhỏ, anh đều giành quyền ra quyết định. Anh quyết định tôi mặc gì, nên làm bạn với ai, mỗi tháng tiêu bao nhiêu tiền, được về thăm bố mẹ đẻ mấy lần…
Suy nghĩ, lối sống ấy khiến tôi mệt mỏi. Vì vậy, tôi không còn vui vẻ, hạnh phúc khi vợ chồng gần gũi nhau. Tình cảm vợ chồng nguội lạnh dần.
Rồi tôi gặp Q. trong một lần đi công tác. Q. nhẹ nhàng, ấm áp, biết lắng nghe. Anh ấy không hứa hẹn gì, cũng không đòi tôi rời bỏ gia đình. Mỗi lần gặp nhau, tôi lại cảm giác mình được sống với chính mình. Sai lầm bắt đầu từ đó.
Bằng cách nào đó, chồng tôi biết chuyện. Anh theo dõi, bắt quả tang tôi và Q. bên nhau. Anh không đánh, không mắng chửi chúng tôi. Thay vào đó, anh đưa cho Q. một chiếc phong bì, bảo Q. bỏ tiền vào đó rồi đưa cho tôi.
Trong lúc đó, anh lạnh lùng cầm điện thoại lên ghi hình rồi nói mọi chuyện đã xong và đưa tôi về. Đến nhà, anh lấy lại chiếc phong bì, mở ra đếm số tiền bên trong, rồi nói: “Giá của cô thấp thế sao”.
Câu nói của anh khiến tôi đau đớn, tủi nhục cùng cực. Nhưng tôi có thể làm gì đây khi mình đã làm sai. Rồi anh nói sẽ không làm khó Q., cũng sẽ không nhắc đến chuyện tôi ngoại tình mà không đưa ra bất kỳ điều kiện gì.
Nhưng tôi chưa kịp vui, thì đã nhận ngay đòn thù cay độc từ anh. Đòn thù ấy không chỉ khiến tôi mà cả gia đình tôi chìm trong đau đớn, ê chề.
Cách đây ít hôm, bố mẹ ruột tôi gọi con cái về họp, bàn chuyện sửa nhà từ đường. Trong lúc mọi người cùng nhau bàn bạc xem cần bao nhiêu tiền, đóng góp bao nhiêu thì chồng tôi rút ra chiếc phong bì dày cộp, đặt lên bàn.
Một cách lạnh lùng, vô cảm, anh nói: “Con xin góp trước. Đây là số tiền vợ con kiếm được từ việc làm gái. Con cảm thấy không dùng được, nên gửi lại bố mẹ”.
Nói xong, anh ra về. Cả căn phòng chết lặng. Mẹ tôi bật khóc khi anh trai xé phong bì, làm rơi ra những tấm ảnh nhạy cảm giữa tôi và Q.. Bố tôi giật lấy, quật mạnh nó xuống nền đất rồi ngồi thụp xuống ghế, đấm ngực khóc lớn.
Thế là gia đình tôi tan nát. Đòn thù của chồng tôi không ồn ào nhưng cay độc đến tận cùng. Anh ta không chỉ làm nhục tôi, mà còn đâm một nhát chí mạng vào gia đình tôi, vào danh dự của bố mẹ tôi.
Tôi viết ra tâm sự này không mong được thông cảm hay bao biện cho lỗi lầm của mình. Tôi chỉ muốn nói rằng mọi sai lầm đều phải trả giá, bị trừng phạt. Và, đôi khi cái giá phải trả còn đắt gấp nhiều lần những gì mình tưởng tượng.
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền. Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài. |



Comments