Chờ đợi 10 năm để ly hôn, chồng bất ngờ đem về tờ giấy khiến vợ rụng rời

Date: Category:Đời sống Views:1558 Comment:0


Tôi kết hôn được 10 năm và cũng chừng ấy năm, chồng tôi ngoại tình. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên bắt gặp anh hôn một cô gái lạ trên ô tô — ngày ấy, chúng tôi vừa cưới được đúng một tuần.

Tôi bỏ qua, vì anh quỳ xuống khóc xin lỗi và vì sợ bản thân lỡ làng, sợ bố mẹ mất mặt. Hai nhà cùng làng, chúng tôi lại là bạn học cấp 3, hai ông bố từng là bạn thân. Làm sao tôi có thể bỏ chồng chỉ sau 1 tuần tổ chức đám cưới linh đình?

Một năm sau, tôi sinh con gái đầu lòng. Trong thời gian ở cữ, tôi phát hiện anh cặp bồ với một cô gái kém mình 5 tuổi, cách nhà tôi chỉ đúng 200m. Thương con còn đỏ hỏn, lại không có tiềm lực tài chính, tôi đành cắn răng làm ngơ.

anh trong bài.jpg
Tôi đã sống với người chồng phản bội suốt 10 năm. Ảnh minh họa: FP

Rồi tôi mang thai đứa con thứ hai. Thói trăng hoa của anh vẫn không thay đổi, thậm chí lần này, anh yêu cô bồ kia thật lòng. Khi tôi phát hiện, anh không xin lỗi nữa mà sẵn sàng ký đơn ly hôn.

Tôi làm ầm lên, gọi cả hai bên gia đình đến. Anh điềm nhiên bảo: "Con không còn gì để nói. Nếu vợ muốn ra tòa, con cũng thuận theo".

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi sợ mất mái ấm cho con, sợ mất quyền nuôi con gái lớn, sợ mất chỗ dựa kinh tế.

Bố mẹ chồng hết lời khuyên ngăn, khẳng định tôi là con dâu duy nhất của ông bà, không người phụ nữ nào khác có thể bước vào nhà này. Bố mẹ đẻ cũng dặn: "Ít nhất hãy đợi hai đứa con lớn thêm... Coi như hy sinh hạnh phúc của mình vì con”.

Thế là tôi chấp nhận cảnh “chung chồng”, coi như điếc, như câm. Mỗi tối anh đi hẹn hò, mỗi đêm ngủ bên người đàn bà khác, tôi đều biết nhưng lặng lẽ chịu đựng. Tôi chờ đến ngày đủ kinh tế, con đủ lớn để tự quyết định, rồi sẽ rời đi.

Ngày ấy cuối cùng cũng đến. Sau 10 năm, tôi tích cóp đủ tiền xây một căn nhà nhỏ trên mảnh đất bố mẹ cho. Tôi mở quán cháo dinh dưỡng, thu nhập vừa đủ nuôi hai con. Con gái lớn 9 tuổi, con gái út 7 tuổi. Cả hai đã đủ tuổi để chọn sống với ai.

Tôi tin chúng sẽ chọn tôi. Bởi vậy, tôi quyết tâm trong năm nay ly hôn người chồng phản bội. Điều khiến tôi lấn cấn duy nhất là bố mẹ chồng, những người tôi thật lòng thương và biết ơn vì suốt 10 năm qua đã luôn bênh vực, che chở cho mẹ con tôi.

Tôi thẳng thắn nói với ông bà. Không ngờ, mẹ chồng ôm tôi và nói: "Cảm ơn con đã chịu đựng con trai mẹ suốt 10 năm. Các cháu lớn rồi, cũng đến lúc con sống cho mình". Câu nói ấy khiến tôi bật khóc, đồng thời cho tôi thêm động lực rời đi.

Tưởng như sắp thoát khỏi cuộc hôn nhân đau khổ, thì một ngày, chồng tôi về nhà, mang theo tin dữ khiến tôi choáng váng. Anh đưa tôi tờ kết quả xét nghiệm: Ung thư phổi giai đoạn 3. Bác sĩ yêu cầu nhập viện điều trị ngay.

Đã lâu lắm rồi, tôi mới nhìn thẳng vào gương mặt anh. Khuôn mặt từng quen thuộc, giờ vừa xa lạ, vừa khiến tim tôi đau nhói. Người đàn ông tôi từng yêu và tin tưởng, cũng là kẻ tôi hận suốt bao năm, giờ sắp bước vào cuộc chiến sinh tử với bệnh tật.

Tôi phải làm sao đây? Kiên quyết ly hôn hay ở lại cùng anh chiến đấu? Nếu bỏ đi, tôi có quá nhẫn tâm? Nhưng nếu ở lại, liệu tôi có quá tàn nhẫn với chính mình?

Quyết định thuộc về tôi nhưng lòng tôi quả thực rối bời, giằng xé. Không ngờ, sau 10 năm bị giam hãm trong một cuộc hôn nhân đầy đau khổ, giờ đây tôi lại rơi vào nghịch cảnh trớ trêu đến thế…

Độc giả giấu tên

Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.

Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.

Comments

I want to comment

◎Welcome to participate in the discussion, please express your views and exchange your opinions here.